Gần 10 năm đã qua. Đây là bài thơ
đầu tiên mình làm ở thể loại lục bát và cũng không ghi lại vì thấy vần điệu
gượng ép, thật khó thực thi ở thể loại này.
Hôm nay, với tâm trạng nặng nề,
chẳng hiểu sao HOA DÃ QUỲ cứ hiển hiện, DÃ QUỲ ? có phải một loài hoa như bạn
mình nói không? Mình ghi lại để nhớ về một kỷ niệm mà mình rất nặng lòng.
Hoa
dã quỳ
Cuối đông hoa gọi nắng vàng
Hoa mang sắc nắng mênh mang giữa trời
Lung
linh hứng giọt sương rơi
Xua đi gió
lạnh cho đời vươn cao
Dã
quỳ ơi ! đẹp làm sao
Đà lạt yêu
dấu nao nao lòng người
Dã
quỳ đẹp, sắc vàng tươi
Cao sang e
ấp bên đồi dễ thương
Kỷ
niệm nào, cũng vấn vương
Nhớ Đà Lạt,
nhớ sắc hương Dã quỳ
Đông
về cứ đuổi xuân đi
Dã quỳ ơi !
cứ thầm thì thì gọi xuân
9/ 7/ 2008
Mình biết Nguyễn Tô Quang có kỉ niệm gì ở Đà Lạt rồi. Người ở bên Đức ấy cũng thích bài thơ này lắm và cũng nhớ lắm Đà Lạt, Dã Quỳ ơi. Mình cũng thích bài thơ này, nhất là câu thứ hai và hai câu kết. Tuy nhiên, câu 5, câu 7 và câu 2 còn có phần lặp lại ý của nhau. Một điều nữa là bạn chưa cẩn thận khi đăng bài nên còn để thừa một từ " thì" trong câu cuối
Trả lờiXóa