Miên man
Nhân đọc được câu “Ranh” ngôn ở báo An Ninh số 49,
tháng 3/2012:
Tham quyền cố
vị cũng không có gì phải đáng xấu hổ, xấu hổ là tự nguyện nhường quyền cho kẻ gốc.
Còn chuyện ngắn danh
dự của Y Ban có đoạn viết:
Truyện xưa kể
lại rằng: Năm ấy làng mở hội và đã giao cho nhà Phúc làm cỗ vì nhà Phúc trọng
danh dự hơn cả cái chết.
Trong khi các
cụ làm lễ ở sân đình . Phúc ở nhà cùng vợ múc thịt ra bát để bê ra. Vợ múc
những miếng thịt miếng lòng, còn Phúc lấy muôi khùa xuống tận đáy chảo tìm quả
tim lợn. Quả tim là phần rất quan trọng,. Nếu thiếu tim , tai ương, bệnh dịch ập xuống dân làng tức thì,
mùa màng thất bát triền miên. Phúc đã lùa muôi khoắng đi khoắng lại rất nhiều
lần mà vẫn không thấy quả tim. Hắn ngã ngồi xuống đất thở rốc, Phúc đã nghĩ thịt một con lợn khác lấy tim thay thế.
Nhưng đây là cúng thần linh thì không thể làm
giả rối. Phúc nghĩ đến danh dự của hắn, danh dự của cả làng.
Nhìn thằng con
trai chạy qua chạy lại. Thôi đúng rồi, chỉ có nó...? Chắc nó đã vớt quả tim ăn
vụng mất rồi. Con ơi là con ơi, con ăn mất quả tim là con đã ăn mất danh dự của cha
rồi. Mất danh dự thì coi như chết nhục
con ạ . Chết mà còn danh dự là chết vinh con ạ. Cha có thể chết, cả nhà mình có
thể chết nhưng không thể mất danh dự.
Nghĩ rồi Phúc bịt mồm , lôi con vào buồng, mổ ngực con
lấy tim cho vào nồi cháo luộc.
Cúng lễ xong, vợ
chồng Phúc múc cháo cho làng ăn uống vui vẻ. Khi thức ăn đã cạn, ở dưới đáy nồi
còn trơ lại một quả tim. Trời ơi ! Sao lại thế này, Phúc thò cá hai tay vớt quả
tim lên, ôm vào lòng, nước mắt ầng ậc, tôi đã giết nhầm con trai mình rồi. Ôm
quả tim đã chín Phúc chạy lao về nhà, vào buồng, quỳ xuống, đặt quả tim vào
ngực con và đâm mạnh con dao vào trái tm đang tan nát của người cha .
Tôi đọc xong mà
lòng nặng chĩu. Cứ nghĩ miên man xem câu “ranh”ngôn và chuyện ngắn trên có gì
gắn kết với nhau không?.
5/
2012